[Dịch] Tình Yêu Zombie

Chương 1 :  WARM BODIES Isaac Marion Chú thích

Người đăng: tobano</font>

Thành phố mà bọn tớ thường hay đi săn ở kế bên rất tiện. Bọn tớ tới đó vào buổi trưa ngày hôm sau và bắt đầu đi tìm thịt tươi. Cảm giác của cơn đói mới này rất kỳ lạ. Bọn tớ không cảm thấy đói trong bụng, vài người trong nhóm còn không có cả bụng nữa. Nhưng bọn tớ lại có cái cảm giác đó khắp nơi, cảm giác trầm mình chìm đắm trong cảm xúc giống như tế bào xẹp dần. Mùa Đông năm ngoái, khi vô số con mồi sống gia nhập hàng ngũ bọn tớ thì việc kiếm mồi đã trở nên càng hiếm hoi, tớ ngắm nhìn một vài người bạn chết thật. Quá trình phi thăng thì không gây nhiều kịch tính lắm. Bọn họ chỉ chậm dần rồi ngưng hẳn, sau một hồi lâu, tớ nhận ra là họ đã thành cái xác không hồn. Trước tiên, điều này làm tớ náo động nhưng nó ngược lại với quy ước cần phải thông báo khi một người trong bọn tớ chết. Tớ tự làm khuây khỏa mình với cái gầm gừ. Tớ nghĩ ngày tận thế sắp đến rồi bởi vì những thành phố mà bọn tớ dạo quanh cũng mục nát giống như bọn tớ. Những tòa nhà cao tầng đổ nát, Những chiếc xe rỉ sét choán đầy đường. Những tấm kiếng đều vỡ nát, gió thổi xuyên qua những lỗ hổng trên cao làm ra những tiếng gào thét như những con thú trước khi dãy chết. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra. Bệnh tật. Chiến tranh. Xã hội sụp đổ. Hoặc có thể chính là bọn tớ. Cái Chết thay cho sự Sống. Tớ đoán rằng điều này đã không còn quan trọng nữa. Một khi bạn đến tận cùng của thế giới bên kia thì chẳng quản gì đến việc bạn đi con đường nào để đến. Bọn tớ bắt đầu ngửi thấy mùi "người sống" khi tiến gần tới một dãy phòng đổ nát. Cái mùi mà bọn tớ đánh hơi được không phải là mùi mồ hôi hay da thịt mà là năng lượng cuộc sống đang sôi sục trong họ giống như sự ion hóa của tia chớp dưới cơn mưa bão(1). Bọn tớ không hửi mùi bằng mũi mà bằng nó được đánh thức từ sâu bên trong tiềm thức giống như mù tạt cải xanh (2). Bọn tớ phân tán và xông vào bên trong tòa nhà. Bọn tớ tìm thấy họ túm tụm với nhau trong một căn phòng nhỏ xíu có cửa sổ trên cao. Họ ăn mặc tệ hơn bọn tớ, họ quấn quanh người quần áo rách rưới như giẻ rác, tất cả bọn họ cần phải được cạo râu. M thì luôn mang bộ râu quai nón ngắn màu vàng cho phần thịt tươi còn lại của gã, nhưng những zombie khác trong nhóm tớ luôn mày râu nhẵn nhụi. Cho dù biết điều này chỉ là một trong dáng vẻ của người đã chết, nhưng lại thêm một chuyện bọn tớ không cần phải lo nghĩ đến nữa. Râu, tóc, móng tay móng chân, ... không còn những phát triển sinh học bình thường. Thân thể hoang dã của bọn tớ đã trở nên dễ dãi. Chậm chạp và vụng về nhưng với quyết tâm không thay đổi, bọn tớ lao mình vào tấn công những kẻ "sống". Tiếng đạn ghép vang vọng, mùi thuốc súng và máu tanh bao trùm không gian. Những vệt máu đen tung tóe trên tường. Cảnh tượng mất một cánh tay, một cái chân, một phần thân thể xem như không ai để ý, nhún vai xem thường. Một vấn đề bé tí chẳng ra gì. Nhưng một vài người bọn tớ bị bắn vào đầu, họ lăn ra chết thật. Hiển nhiên cái đống óc màu xám héo khô đó vẫn còn một chút giá trị bởi vì nếu bọn tớ mất nó bọn tớ trở thành cái xác chết thật. Những gã zombie chung quanh tớ té xuống đất thùi thụi nhưng không sao bọn tớ đông vô kể. Bọn tớ quá hung hãn. Bọn tớ tràn ngập họ và bọn tớ bắt đầu bữa tiệc. Ăn thịt tươi không phải là một công việc thoải mái. Tớ cắn đứt cánh tay của một người nhưng tớ ghét điều này. Tớ ghét tiếng gào thét của gã bởi vì tớ không thích đau đớn, tớ cũng không thích làm đau kẻ khác nhưng thế giới này là như vậy. Đó là việc bọn tớ đang làm. Dĩ nhiên tớ không ăn hết cả người gã, nếu tớ để dành lại bộ óc, gã sẽ đứng dậy đi theo bọn tớ trở về phi trường và điều này có thể làm cho tớ cảm thấy tốt hơn. Tớ sẽ giới thiệu gã với mọi người và có thể bọn tớ đứng xung quanh gã rồi gầm gừ rên rỉ một hồi. Đây là điều rất khó cho bọn tớ nói lên hai chữ "bạn bè", đó là cái gì? Nhưng làm như vậy cũng gần giống thôi. Nếu tớ tự kiềm hãm mình, nếu tớ rời đi trước ... nhưng tớ không làm, tớ không thể. Lúc nào cũng vậy tớ đi thẳng vào lúc tốt nhất, thời điểm mà nó làm cho đầu óc tớ sáng lên như ngọn đèn tuýp. Tớ ăn bộ óc khoảng chừng 30 giây là tớ có trí nhớ. Hình ảnh của những cuộc diễn hành, mùi nước hoa, nhạc, ...đời sống chiếu qua. Rồi thì chúng nhạt dần và tớ đứng dậy, bọn tớ lại lủi thủi rời xa thành phố mà vẫn là lạnh lẽo và xám ngoẹt nhưng lại có cảm giác tốt hơn một tí. Không "tốt", chính xác là không "vui vẻ", nhất định không phải là "đang sống", tuy nhiên ... ít chết hơn một tẹo. Đó là tất cả bọn tớ có thể làm. Tớ theo đuôi cả nhóm khi thành phố từ từ biến mất sau lưng. Bước chân tớ có vẻ nặng nề hơn những người khác. Khi tớ dừng lại trước một cái hố chứa đầy nước mưa để rửa sạch máu dính trên mặt và quần áo, M đi đến sau lưng và vỗ lên vai tớ. Gã biết tớ không thích một vài thói quen của bọn tớ. Gã biết tớ nhạy cảm hơn so với mọi người. Thỉnh thoảng gã ghẹo tớ bằng cách xoắn tóc tớ lại giống như cái đuôi heo và nói, “Con gái. Đúng ….là … con gái.” Nhưng gã cũng biết khi nào tớ tức giận nghiêm trọng. Gã vỗ vai tớ và nhìn thẳng vào mặt tớ. Gương mặt gã không có khả năng diễn cảm bất kỳ điều gì nhưng tớ biết gã muốn nói gì. Tớ gật đầu và bọn tớ tiếp tục bước đi. Tớ không biết tại sao phải giết người. Tớ không biết cắn đứt cổ họng người khác để được cái gì. Tớ ăn cắp thứ đồ người khác có để bù đắp vào thứ tớ không có. Người đó biến mất và tớ còn lại đây. Rất đơn giản nhưng vô cảm, một cái luật độc đoán đến từ những nhà lập pháp điên cuồng ở trên trời. Tuy vậy cứ giữ cái luật này làm cho tớ tiếp tục “sống” do đó tớ vẫn phải theo nó tới cùng. Tớ ăn cho đến khi không muốn nữa, rồi lại ăn. Tớ không biết tại sao chuyện lại bắt đầu. Làm sao bọn tớ trở thành như thế này. Có thể đó một vi khuẩn bí ẩn nào chăng? Hoặc tia gamma. Hay một lời nguyền cổ xưa. Hoặc là một cái gì đó vô lý hơn nữa. Không ai nhiều nói về chuyện đó. Bọn tớ ở đây và cứ như thế mà thôi. Bọn tớ không hề phàn nàn. Bọn tớ không đặt câu hỏi. Bọn tớ tự lo lấy công việc của mình. Ở giữa tớ và thế giới bên ngoài có một khoảng cách rất lớn. Cái khoảng cách này rất rộng mà cảm giác của tớ không thể xuyên qua được. Ngay từ lúc tiếng gào thét vang tới bờ bên kia, nó đã trở thành tiếng rên rỉ. Ngay tại cổng “Nơi đến” bọn tớ được chào đón bởi một nhóm nhỏ, bọn họ quan sát bọn tớ với đôi mắt đói hoặc những lỗ trống trên gương mặt. Bọn tớ thả chiến lợi phẩm xuống đất: hai người gần như còn nguyên chỉ có bị cắn vài cái ở chân và thân mình, tất cả còn ấm áp. Có thể gọi là phần ăn dư thừa hoặc đồ ăn đem về. Những đồng chí zombie bọn tớ nhào vào họ và làm tiệc họ ngay trên mặt đất như dã thú. Đời sống còn lại trong những tế bào đó vẫn giúp họ không chết hẳn nhưng zombies mà không đi săn thì không bao giờ thỏa mãn. Giống như người sống trên biển thèm trái cây tươi, họ sẽ trở nên khô héo trong sự kém cõi của họ, yếu đuối và vĩnh viễn trống vắng bởi vì chỉ riêng cơn đói mới là con quái vật để đối đầu. Cơn đói này miễn cưỡng chấp nhận miếng thịt ngả màu xám và máu còn tương đối ấm nhưng cái nó thèm muốn là sự gần gủi thân mật, là ý thức kiên quyết của một liên hệ đang trao đổi lẫn nhau giữa mắt họ và bọn tớ trong giây phút cuối cùng giống như tình yêu ám muội nghịch thiên. Tớ đưa tay vẫy chào M rồi rời khỏi đám đông. Tớ vốn đã làm quen với mùi người chết tỏa rộng khắp nơi của đám người này nhưng hôm nay cái mùi vị này đặc biệt hôi thối. Thở chỉ là vấn đề phụ mà thôi nhưng tớ cần không khí trong lành. Tớ lang thang ra hành lang dẫn tới đường chuyền hành lý. Tớ đứng trên đó chăm chú nhìn khung cảnh băng chuyền chay qua khung cửa trên tường. Không có gì nhiều để nhìn cả. Phi đạo đã biến thành màu xanh lục tràn lan với cỏ dại và bụi cây. Những chiếc phi cơ màu trắng to đùng nằm bất động trên nền xi măng giống như cá voi trên bãi biển. Cuối cùng con cá voi Moby-Dick (3) cũng chiến bại. Trước đó, lúc tớ còn sống, tớ chưa bao giờ làm như vậy. Đứng bất động ngắm nhìn thế giới trôi qua gần như không nghĩ gì cả. Tớ nhớ về những kết quả của sự cố gắng, những mục tiêu và hạn chót, lý tưởng và hoài bão. Tớ nhớ về những định kiến có ở khắp nơi và bất cứ lúc nào. Hiện tại, tớ chỉ đứng đây trên băng chuyền dọc theo đường băng đến cuối đường, quay về và đi ngược lại hướng kia. Thế giới đã được chắt lọc. Làm người chết thật dễ dàng. Sau vài tiếng đồng hồ trên băng chuyền, tớ nhận thấy một cô gái ở trên băng chuyền đối diện, cô ta không lảo đảo gầm gừ như phần đông bọn tớ, đầu cô ta chỉ lắc qua lắc lại. Tớ thích cô ta vì cô không lắc lư rên rỉ. Tớ nhìn vào mắt cô ấy khi bọn tớ tiến gần vào nhau. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn bọn tớ đi cạnh nhau cách nhau khoảng một mét. Bọn tớ đi qua rồi đi ngược lại ở cuối hành lang. Bọn tớ quay lại nhìn lẫn nhau. Bọn tớ lại leo lên băng chuyền, lại đi ngang qua nhau lần nữa. Tớ nhăn mặt cô ấy cũng nhăn mặt trả lời. Vào lần thứ ba, năng lượng của phi trường chợt chấm dứt và bọn tớ cũng ngừng lại song song ngay hàng với nhau. Tớ ráng rặn ra câu chào và cô ấy trả lời với một cái nhún vai. Chú thích (1) Lighning and lavender Lighning --> nghĩa bóng, trong giấc mơ/ước muốn còn có nghĩa những sự thay đổi đang chờ trong cuộc sống. Lavender --> là biểu hiện của thời điểm hạnh phúc và thành công Cả nhóm từ có nghĩa bóng như "nắng hạn gặp mưa rào". (2) Wasabi Một loại mù tạt làm từ hột cải xanh của Nhật, thường dùng để thay thế cho ớt lúc ăn sushi, không cay nhưng rất nồng xông lên tới óc. (3) Moby-Dick Một truyện cổ điển lãng mạn nổi tiếng của Mỹ xuất bản năm 1851 kể về cuộc săn cá voi của thủy thủ đoàn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang